TÂY DU LỤC ,Nhớ ơn thầy
Cổng huỳnh đình, thênh thang đang rộng mở
Khách viễn hành, bở ngở lướt chân qua
Núi chập chùng, một dãy chắn bao la
mây lớp lớp, trăng tà chen ánh rọi
Trống đại hùng, điểm vang như réo gọi
Chuông linh sơn, ngân đổ,vọng âm ba
Kìa Lầu đài, thành quách thật nguy nga
Lung linh tỏa, ánh hào quang ngủ sắc
Ao thất bảo, rạng ngời làn nước biếc
Diệp từ bi, trải thảm đất lưu ly
Hoa vô ưu, dập tắt lửa sân si
Tâm thanh thản, nhẹ nhàng, hương cực lạc
Bổng cảm thấy ,cỏi lòng như mất mát
Đả bao năm, lầm lạc, cứ đi xa
Chẳng nhớ về, thăm đất tổ quê cha
Mãi say đắm trần gian, tình ,danh,lợi
Nay hữu duyên,được thầy thương truyền dạy
Phép nhiệm mầu,tìm lại được lối xưa
Ôi thân thương, biết nói mấy cho vừa
Chợt nhận biết.thế gian,là ảo mộng ..
Chốn bồng lai, dang tay xòe cánh rộng
Vượt trường sơn. bể cả chỉ phút giây
Thân nhẹ nhàng, vun vút chín tầng mây
Như cá vượt vũ môn,phùng cam lộ
Nhớ ơn thầy, nhọc nhằn luôn tận độ
Cỏi ta bà, đau khổ cứu chúng sanh
Vâng lời thầy ,con khử trược lưu thanh
Học chử tử ,cho đời đời con bất tử...
Kim Quy
09/05/2016
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét